18.5.2013 Một ngày nôn nao, chờ mong đã đến..., rồi cũng trong buổi chiều
ấy tại Liège có cuộc chia tay nhiều lưu luyến, hẹn sẽ gặp lại năm sau tại Đức. Trong cái lưu luyến ấy có nhiều hình ảnh thần
thương luôn đọng lại trong tâm trí của mình. Snowy Nguyên là một kiến trúc sư đầy tâm huyết để buổi họp mặt
được thành công, ai cũng thấy vui vẻ, hồn nhiên như ngày nào còn ôm cặp đến trường
Hoàng Diệu vậy. Nhìn em gầy nhom vì thiếu ngủ để chu toàn cho buổi họp mặt... thấy
thương quá.... Gặp lại Kiều Thị Hiếu sau gần 40 năm, nụ cười của Hiểu như ngày
nào, vẫn hồn nhiên, như hình bóng cô nữ sinh Hoàng Diệu ngày nào trong tà áo trắng
đi về hướng Cầu Quay ... Gặp lại Hồng
Phúc, chị Trần Thị Bé mình vui lắm, Hoa Phượng nhìn rất trẻ so với tuổi đời 50,
cùng mình đi đến nhà đầu bếp trứ danh Trần Thị Bé để được thưởng thức món bì bún
chay rất tuyệt....
Trong cuộc họp mặt mình gặp được các đồng môn thân thương Ngọc Hồng, anh
Hưng, anh Minh Nghiã, Nga em gái từ Na
uy sang. Khánh, em gái từ Mỹ sang ai ai trên gương mặt đều rạng rỡ, hồn nhiên, như
được sống lại thời cắp sách đến trường, đầy hoa mộng. Ngọc Hồng ơi, tổ chức buổi
họp mặt đồng môn áo trắng học trò như vậy là hấp dẫn rồi, không thiếu sót gì cả,
ổn rồi Ngọc Hồng ơi... Việt Nam mình có nhiều địa danh nổi tiếng như Vũng Tàu, Vũng
Ro, Vũng Thơm, ông bà chúng ta ngày xưa chắc cũng có lý do nào đó về một sản vật
có mùi hương thơm nào đó, nên mới có địa danh Vũng Thơm... với món bánh Biá nổi
danh đi khắp năm châu, bánh Biá ngon Thơm ngọt bùi..., Vũng Thơm nơi người em
gái Triệu Ngọc Danh được sinh ra và lớn lên trong tuổi đời đẹp nhất, được cắp
sách đến trường Trung Học Hoàng Diệu thân thương, được ngồi chung lớp với Hiếu
Kiều, với Kim Ba, Thuỷ Hương.
Và Trưa nay tại buổi họp mặt này tại Liège 2 chị em ngồi bên nhau ôn lại
nhiều kỉ niệm tuổi học trò, đầy hoa mộng... đặc biệt Danh còn giữ được 2 cuốn
lưu bút của năm Đệ Tứ và lớp 12 , bà con đồng môn ơi... Xóm rùm beng ơi, nếu
cần tư liệu về trường cũ, bạn cũ, có thể liên lạc với Ngọc Danh... điểm số thầy
cô Thái Kim Phụng... và Thầy Thanh dạy Toán '... vì không có thời gian, nên
chỉ ghé nhìn ít ít, nhưng trong đó có nhiều gương mặt rất đẹp, ngây thơ, và rất
là đặc trưng Học Trò Hoàng Diệu, như có hình có em gái nữ sinh Hoàng Diệu áo
dài trắng, đội nón lá tay ôm cặp, rất thơ mộng... trong 2 cuốn lưu bút ngày
xanh của Triệu Ngọc Danh còn giữ được... Có thể được xem là một phần ... Của
gia báo trường Hoàng Diệu mình, sau những biến cố, mất mát, ly tán... Vũng Thơm
cũng là quê của anh lớp Trưởng suốt nhiều năm liền, nay anh đã không còn có dịp
rủ Sơn Liêng đi hát Không còn có dịp mời cô bạn Nguyễn Kim Loan, Triệu Xiêm Ngọc
của mình trong những dịp cưới hỏi con cái nữa.... Sẽ thiếu sót nếu không nhắc nhở
và cảm ơn thật nhiều đến chồng em Snowynguyen, đã phụ giúp vợ làm nên buổi họp
mặt này thật thành công tốt đẹp, như ông bà ta có câu 'Đồng vợ đồng chồng
tát biển đông cũng cạn.
Phan Thị Hạnh- Việt Nam
Ngồi xe lửa hơn 2
giờ đồng hồ, gần 200 km để di chuyển từ miền Đông sang miền Tây nước Bỉ, tôi
rất nôn nóng chờ đợi được găp lại các bạn, đến từ nhiều nước khác nhau...
Hôm nay thời tiết gần 20 độ C,
cũng vừa đủ cho các anh chị em CHSHD Đồng Hương Châu Âu sửa soạn quần áo. Thật
đẹp để đi họp mặt rất vui. Một ngày đối với tôi khá là quan trọng, vì sau
hơn 20 năm ở Bỉ, tôi mới có dịp gặp lại các anh chị đồng môn đến từ Châu Âu, và
đặt biệt hơn trong dịp nầy tôi rất hân hạnh được làm bạn với chị Hạnh (đến từ VN),
anh Phúc (Canada ), Ngọc Khánh (Mỹ) và Nga Nguyễn (Na Uy )...
Mỗi người tuần tự
phát biểu cảm nghĩ của mình, trao quà lưu niệm, quay phim, chụp hình kỷ niệm...,
sau đó chuyện trò, ăn uống vui vẻ... đến gần 4 giờ chiều tất cả bạn bè chia tay
với cảm xúc lưu luyến, nhiều kỷ niệm. Hẹn năm tới tổ chức tại Đức,
nếu không có gì trở ngại, tôi sẽ có dịp gặp lại các bạn. Cầu chúc các bạn Đồng
môn luôn vui khỏe và thành đạt.
Hoa Phượng- Bỉ
Sống xứ bắc âu, xứ lạnh thiếu ánh sáng mặt trời, tình cảm đồng hương,
khi nghe hai tiếng 'đồng hương' nơi chôn cắt rốn, nhắc ta nhớ lại kỉ niệm thời
thơ ấu cắp sách đến trường bao nhiêu hình ảnh của thời học trò vô tư ăn chưa no
lo chưa tới, thời xa xưa ấy đã qua đi khi ta sống nơi đất lạnh quê người, để ôn
lại thời học trò cùng mái trường Hoàng Diệu thân yêu đó, em cố gắng để đến góp
mặt trong ngày họp mặt... hôm nay để cùng đàn anh chị của mình, tạo nên cây
Hoàng Diệu Châu Âu nhiều hoa nhiều sắc màu. Cùng bản tính cùng ẩm thực miền quê
ba sắc tộc Việt Miên tiều (Việt -Khome- Hoa), để tạo vườn hoa HDCA thêm hoa
thêm trái.
Hy vọng, nhiều lần tới được đầy đủ thêm nhiều anh chị xa gần, bạn bè khắp
Âu châu và Bắc Âu tham dự thêm và gặp lại gương mặt nghe tiếng mà chưa lên hình
thấy mặt 'hẹn ngày tái nạm'
Em gái nhỏ của anh chị Châu Âu
Nganguyen 2013
Cảm tưởng về Buổi họp mặt tại Liège vào ngày 18.05.2013
Trước ngày họp mặc dù đã
chuẩn bị sẵn sàng, hotel đã đặt, đường đi nước bước đã rõ ràng,
nhưng tôi vẫn hồi hộp và phân vân. Phần thì mong gặp lại các bạn và
nhất là những khuôn mặt (hầu như) mới như Chị Hạnh, anh Nghĩa, Ngọc
Danh, Phúc, Khánh, và Nga, phần vì hơi lo không biết ông xã Ulrich có
hợp với nhóm không. Lỡ tôi cứ lo vui cùng các bạn, rồi bỏ Ulrich một
mình thì tội nghiệp, còn lo cho Ulrich thì tôi mất dịp hàn huyên với
các bạn. Thật là lưỡng nan. Cuối cùng thì cứ để trời định vậy
thôi.
Trên đường sang Bỉ vào ngày
17.05, thời tiết lạnh lẽo lại mưa dầm dề, cảnh trời u ám. Tôi nghĩ
rằng trời không ủng hộ, vì thế tôi đành thú thật“ với Ulrich nếu lỡ
bị bỏ quên thì Ulrich đừng buồn nghe. Tôi cũng cảm thấy nhẹ nhõm khi
Ulrich trả lời “no problem“.
Sáng ngày 18.05 thì trời đã dứt
mưa, bớt lạnh lại còn được tặng thêm một vài tia nắng. Thế thì phần
thời tiết kể như xong. Còn những chuyện khác thì tùy cơ ứng biến
vậy.
Chị Hạnh đến từ Việt Nam,
Khánh thì từ USA, Phúc từ Canada. Đúng như Khánh đã “tuyên bố“ đây
là buổi họp mặt quốc tế.
Sau 40 năm gặp lại Ngọc Danh tôi
mừng vô cùng, kỷ niệm của đệ nhất cấp tưởng chừng như mới hôm qua.
Chị Hạnh học hai lớp hơn, rồi Phúc rồi Hoa Phượng, Khánh, anh Nghiã, Nga,
dù trước đó phần đông chỉ quen biết “tangential“ thôi, mặc dù chỉ có
Ulrich là ngoại quốc” duy nhất trong nhóm, nhưng ai cũng vui mừng khi
gặp nhau trong buổi họp mặt này, nói chuyện huyên thuyên. Cảm động vô
cùng. Tình đồng môn và cả tình người thật thắm thiết. Cho nên tôi
quên tuốt luốt sự lo sợ trước đó.
Tôi không dám cám ơn
từng cá nhân, vì dù ít dù nhiều mọi người cùng tham gia và cùng
đóng góp để buổi họp mặt này được thành công. Tôi biết chắc rằng
mọi người (Chị Bé, Chị Hạnh, Anh Linh, Anh Hồng, Anh Nghiã, Anh Hưng,
Ngọc Danh, Phúc, Khánh, Hoa Phượng, Nga, Sinh, Snowynguyen) cũng như
Ulrich và tôi đều hài lòng với buổi họp mặt này và xin hẹn lại năm
sau tại Đức, khoảng tháng 9 năm 2014. Hy vọng được chào mừng thêm nhiều người
bạn đồng hương nữa.
Cũng ngày 18.05 tôi được cầm
quyển kỷ yếu trên tay, tôi mới nhận ra không biết bao nhiêu công sức,
thờì gian và tinh thần mà Snowynguyen với sự tương trợ của anh Vân và
anh Ân để làm ra. Đây là món ăn tinh thần và là kỷ niệm của thời
học trò. Vì thế tôi mạn phép kêu gọi sự ủng hộ tích cực của Đồng
môn khắp năm châu.
Kiều Thị Hiếu (NK 66 - 73)
Hội ngộ Âu châu
Sau 11 ngày lênh đênh trên biển Địa
Trung Hải bằng du thuyền, tôi nóng lòng trở lại Bỉ để mong gặp lại bạn bè và
người thân.
Ngồi đợi chuyến bay 5 tiếng đồng hồ
tại phi trường Fumiccino Italy mà trong lòng luôn thấp thỏm. Nhìn du khách lên
xuống máy bay càng làm cho tôi nôn nao hơn. Sao mà thời gian trôi chậm quá. Thỉnh
thỏang tôi ngủ gà, ngủ gật vì chóng mặt với những bước đi nhanh vội và tiếng
nói lao xao trong phi trường. Chuyến bay về Brussels là 3 giờ chiều mà bây giờ
chưa đến trưa. Bụng đói vì chưa có gì trong bụng từ sau 7 giờ sáng. Trước khi
ra khỏi du thuyền Celebrity Reflection sáng sớm chúng tôi ăn vội vài cái bánh
ngọt với ly càfé. Trong hành trình 11 ngày trên biển và thăm viếng đảo chúng
tôi chỉ ăn toàn thức ăn Tây phương trên thuyền và của vài địa phương như Ý, Hi
Lạp và Thổ Nhĩ Kỳ. Vì thế chúng tôi rất thèm phở và canh chua cá kho tộ. Đi rảo
một vòng phi trường để hi vọng tìm thức ăn Á đông cho đỡ thèm nhưng ở đây chỉ toàn
đồ ăn Ý. Từ xa thấy bảng hiệu McDonalds. Tôi bèn sắp hàng bước vào và order cái
combo ăn cho nhẹ dạ rồi đi rảo shopping tại phi trường. Đến 2 giờ chiều loa
phóng thanh mời khách chuẩn bị sửa sọan lên phi cơ. Sau khi cất cánh vài phút,
nhìn xuống mặt nước xanh lá cây của biển Địa Trung Hải dần dần chuyển thành màu
tím khi phi cơ bay ra xa khỏi bờ. Hơn một tiếng thì phi cơ bay vào địa phận núi
Alpes với tuyết trắng xỏa phủ trên đầu trông thật vĩ đại. Phải bay hơn 15 phút
trên không trung phi cơ mới ra khỏi vùng núi non chằng chịt đầy nguy hiểm này.
Năm giờ chiều captain nói trong loa bảo mọi người chuẩn bị để đáp xuống phi trường
thì có một hành khách đang đi trong phi cơ bỗng té xuống sàn. Mọi người xôn xao
không biết chuyện gì xảy ra vì thân phi cơ dài mà nhiều dãy hàng ghế từ xa che
mất tầm nhìn. Tôi chỉ thấy nhân viên chạy xúm lại người hành khách để đỡ ông
lên và làm hô hấp nhân tạo. Vài phút sau đó người hành khách tỉnh lại những người
ngồi kế bên ông ta nhường ghế lại để ông nằm tạm nghỉ trong lúc chờ phi cơ đáp
xuống trong vài phút nữa. Sau hơn 2 tiếng bay chúng tôi đáp xuống phi trường
Brussels 15 phút trước dự định. Khi phi cơ ngừng hẳn trên phi đạo thì xe cứu
thương cũng đến cùng lúc, captain yêu cầu mọi người ngồi yên trên phi cơ để cho
nhân viên cứu thương đến làm nhiệm vụ. Tôi càng nóng lòng vì e sợ trễ nải, em
gái tôi đang đợi tôi ngoài phi trường và theo chương trình chúng tôi sẽ lái xe
đến thẳng Liège để dự tiền đại hội tối thứ sáu. Xe cứu thương đưa người hành
khách có vấn đề về tim đi rồi, tất cả hành khách lần lượt xuống phi cơ. Bước thẳng
về hướng lấy hành lý. Tôi đi nhanh đến vì đã trễ 15 phút. Phi trường
Brussels khá lớn vì Brussels là thủ đô của Cộng đồng Âu châu nên khá lớn vì lưu
lượng máy bay. Đến quày cuối số 8, tôi mãi đợi 15 phút nữa hành lý tôi mới đến.
Thế là trễ hơn nửa tiếng mới ra khỏi phi trường lúc 6 giờ chiều. Em gái tôi vội
vã đưa tôi lên xe và trực chỉ Liège cách Brussels 1 tiếng lái xe. Nhưng khi ra
khỏi phi trường để vào xa lộ thì nạn kẹt xe bắt đầu vì bây giờ là chiều thứ
sáu. Mọi người tan sở và hối hả lái xe về quê. Chúng tôi phải thường xuyên liên
lạc bằng điện thọai lưu động với mọi người ở nhà hàng nhất là cô Bé để thông
báo tình hình chậm trễ và tiện thể hỏi tin tức đường đi đến nhà hàng. Sau hơn
40 phút xe bắt đầu chạy nhanh và đến Liege gần 8 giờ tối. Chưa xong bây giờ phải
nhờ GPS chỉ đường từ xa lộ để đến nhà hàng nằm ở ngọai ô Liège. Chúng tôi đã đến
vùng Seraing nơi nhà hàng tọa lạc nhưng bị lạc lên lạc xuống vì không tìm ra lối
exit để vào nhà hàng. Điện thoại cầm tay chạy liên tục. Đến 8 giờ rưởi tối chúng tôi
bước vào nhà hàng thì anh chị Hiếu, cô Bé và mấy cháu đang ăn vì không thể chờ
chúng tôi quá lâu. Hơn 15 phút sau củ Hưng, anh Hồng và bạn bè từ Paris cũng lục
tục đến nơi.
Gặp nhau mừng lắm... tay bắt mặt mừng
vì sau hơn 42 năm mới gặp chị Hiếu và hơn 27 năm gặp lại củ Hưng. Ăn uống và
trò chuyện qua loa rồi sau đó mọi người chia tay về nhà nghỉ ngơi và hẹn ngày
hôm sau gặp lại. Chúng tôi lái xe quay về Brussels.
Sáng sớm thứ bảy chúng tôi tiếp tục khởi
hành lên đường đi Liège. Hôm nay là thứ bảy nên ít traffic và sau 1 giờ chúng
tôi đã đến điểm hẹn là một nhà hàng của anh Nghĩa ở ngay trung tâm thành phố Liège.
Đến nhà hàng đã gần 10 giờ sáng trời hơi lạnh và u ám. Anh em chúng tôi, củ
Hưng và cô Bé thay phiên mỗi người một tay bày biện quà cáp, sắp xếp tên họ và
dàn dựng bảng hiệu hoan nghênh chào mừng buổi HMHD.
12 giờ trưa chị Phượng rồi lần lượt
chị Hạnh, anh Nghĩa, chị Danh, Khánh và Phượng cùng đến, v.v... Số người dự họp
HD Âu châu không đông lắm nhưng diễn ra trong bầu không ấm cúng nhất là chị
Danh, củ Hưng và chị Hiếu là đồng môn học cùng lớp HD nên có rất nhiều điều để
tâm sự. Anh Hồng mở đầu buổi họp bằng lời chào đón mọi người đến từ xa như Canada,
Việt Nam và Nauy. Sau đó anh mời từng thành viên phát biểu cảm nghĩ cá nhân.
Chị Hạnh lần đầu tiên dự họp mặt Âu
châu nên còn bỡ ngỡ ngỏ vài lời chúc họp mặt thành công vui vẻ và chị không
quên gửi quà cáp cho tất cả thành viên trong buổi họp bạn hôm nay. Cô Bé có đôi
lời cảm ơn các bạn không ngại đường xa bỏ chút thì giờ đến dự với gia đình HD
Âu châu. Củ Hưng tâm tình về cuộc sống vất vả ban đầu trên đất lạ quê người và
nhấn mạnh là củ rất can đảm khi sinh sống chung đụng với dân Âu châu. Chị Hiếu cũng
kể lại quá trình sinh sống cực khổ những năm đầu trên quê người. Nhưng đa số đều
chúc tụng nhau bằng những lời cầu chúc tốt cho buổi hội ngộ vui vẻ và thành
công. Snowynguyen cũng không quên gửi lời chào thân thương nhất đến mọi người
em là người trẻ nhất và cũng là người hăng hái nhiệt tình nhất bỏ rất nhiều thì
giờ để tổ chức buổi họp thật chu đáo. Bên Canada tôi đã dự nhiều cuộc họp mặt của
các trường trung học bạn hữu như Taberd Saigon, Petrus Ký, Trương Vương,
v.v...Nhưng những nơi ấy họ bàn bạc chuyện xã hội, chuyện du ngoạn, đời sống cá
nhân và con cái nhiều hơn. Người ta hay khoe khoan quần áo mốt và những gì họ
có hiện tại chớ ít ai hàn huyên tâm sự chuyện ngày xưa. Trong khi dân HD nhờ có
cá tính thật thà dễ thương của dân Đồng bằng sông Cửu Long nên tính tình thành
thật tâm tình chuyện học trò dưới mái trường HD và điều quan trọng là họ nói
cùng một ngôn ngữ. Họ hiểu địa phương phong tục và thức ăn lục tỉnh như bún nước
lèo, mè sửng hay pính pía, v.v.v...Chúng tôi thay phiên bấm nút máy ảnh để chụp
những bức hình kỷ niệm khó quên này. Không biết trong tương lai chúng ta còn
bao nhiêu dịp hội ngộ như thế này nữa. Sau buổi họp kéo dài hơn 4 tiếng chúng
tôi kéo nhau về tiệm tạp hóa của chị Danh. Thăm hỏi qua loa cách làm ăn của chị
Danh chúng tôi lại chia tay lần cuối và hẹn ngày hội ngộ tháng chin năm 2014 tại
Crailsheim Đức quốc.
Ngày hôm sau theo lời mời của chị Hiếu
chúng tôi cùng trang bị tháp tùng với vợ chồng chị lái xe từ Liège về tư thất
chị Hiếu tại Crailsheim, gần Sttutgart 220 km. Trên đường xa chúng tôi ghé vài
nơi nỗi tiếng như Sankt Goar nằm trên dòng sông Rhine thơ mộng. Anh xã chị Hiếu
tên Ulrich luôn chiều khách bạn bằng cách luôn kể lại tiểu sử những nơi chúng
tôi đi qua như một hướng dẫn viên chuyên nghiệp. Chúng tôi đã đi Đức vài lần những
khi có dịp lái xe trên Autobahn. Hôm nay là lần đầu tiên trong đời tôi có dịp
được ngồi trên xe riêng chạy với tốc độ 160 km. Sau 7 tiếng chúng tôi đến
Crailsheim. Thành phố nhỏ Crailsheim là một thành phố gồm 45 ngàn dân nằm giữa
2 xa lộ cao tốc A6 và A7 nhưng có nhiều hãng xưởng lớn như Voith, Schenk và
Schubert. Chị Hiếu và anh Ulrich rất cẩn thận chu đáo sửa sọan đón và mời chúng
tôi thưởng thức những món ăn đặc sản Đức quốc và vạch sẵn chương trình để đưa
chúng tôi thăm viếng quê hương thứ hai của chị. Sáng hôm sau anh chị lái xe đưa chúng tôi đến Nonnenhorg
hơn 200 cây số và Lindau để du ngoạn bằng thuyền trên hồ Constance, hồ là biên
giới của 3 quốc gia Đức, Áo và Thụy Sĩ. Chuyến về chúng tôi có dịp ghé lại
thành phố Lindau, là một hòn đảo nhỏ cũng gần biên giới Đức và Áo để đi bộ thăm
viếng, đi shopping và nghỉ ngơi ăn trưa đặc sản vùng và nhất là loại bia làm bằng
lúa mì vùng Nursburg.
Chúng tôi tâm sự và trao đổi rất nhiều
trong 3 ngày du ngoạn ngắn ở Đức. Ngày xưa chị Hiếu học trước tôi 1 năm ở HD
cho nên hầu như chúng tôi không có cơ hội biết nhau. 42 năm sau gặp nhau lần đầu
và sau ba ngày hội ngộ gần gũi chúng tôi trở nên những người bạn thân.
Những cuộc họp mặt HD đối với tôi
lúc nào cũng là dịp để làm quen thêm bạn mới, là sợi dây liên lạc tình cảm đặc
biệt của đồng hương Sóc Trăng.
Người Sóc Trăng rất chân tình lúc
nào cũng luôn rộng mở vòng tay đón nhận những bạn bè mới. Mối tình bạn bè nảy nở
rất nhanh trong những dịp hội ngộ hiếm hoi, thật xứng đáng với danh hiệu là dân Sóc Trăng dễ thương như người ta vẫn
thường nói...
Nguyễn Hồng Phúc
May 2013
Những ngày cận họp mặt,
quá nhiều việc xảy ra, không đủ thời gian để xem hết mails nhận trong ngày, một ngày nhận được mails mấy
anh chị hỏi rằng mặc đồ gì em ơi, áo dài hay áo vetse vv và vv. Nói
chung những câu hỏi rất 'chân thật' và 'gần gũi'. Lòng ai mà không nôn chứ.
'Vòng vo tam quốc' đến buổi tiền họp mặt cũng 9h đêm, đường xa mệt
nhoài do tan sở cộng thêm chuẩn bị mọi thứ cho ngày mai. Thời tiết mưa dai dẵng,
không thấy dứt, mấy hôm tan sở về tối cũng thấm mệt, hôm nay còn thêm lái xe đường
dài từ thủ đô đến Liège cũng 100 km và kẹt xe dữ dội lúc chiều, phải đón anh
Phúc từ Roma đến, chờ anh xuống cũng khá mệt vì quá đông người.
Cho điạ chỉ nhà hàng vào GPS nhưng
do không thời gian double check lại, bị sai code postale (zip code), làm nó chạy
sang xứ khác, mất thời gian và khá nỗi nóng, vì phải để mọi người chờ, có người
thông cảm còn đỡ nếu không thì sẽ 'lầu bầu' vì phải chờ, mà không biết mình là
người mệt nhất do lái xe. Đời là thế, 'sai một ly đi một dặm', đến nhà hàng thì
cũng đã khuya rồi, nhưng vẫn đông đúc khách ra vào, vì nhà hàng cũng nổi tiếng
vùng này, ăn quá sức vì đói gần hơn 10h chưa có gì trong 'bụng', cái bụng cũng
kêu rồi. Nhìn gương mặt mới phu quân chị Hiếu, còn lại là những người đã từng gặp,
con cô Bé, cô Bé, củ Hưng, anh Hồng, anh Linh, chị Hiếu.., anh Phúc gặp chị Hiếu
lần đầu sau mấy chục năm và cũng tay bắt mặt mừng vì nghe tiếng mà chưa thấy hình.
Hôm nay lại diện kiến chắc là chưa hình dung ra ' công chúa Sóc Trăng' mấy chục
năm về xưa, ngày nay it nhiều thay đổi
nhưng vẫn ' đẹp' tự nhiên không 'make up đậm' theo phong cách Tây phương thuần
túy.
Lo ăn quên chụp nhiều hình, vì 'cái đói, nó bó mất cái làm' , nói chuyện
huyên thuyên bàn bạc cho ngày mai, rồi lại trở về cũng đã hơn nửa khuya, do phải
mang đồ đạc đến nhà cô Bé gửi cho nhẹ xe ngày mai, mệt vì đường xa không đến vạn
dặm, nhưng cũng khá mệt rồi. Vế đến nơi, thì cũng chỉ còn chuẩn bị sơ cho ngày
mai và ngủ vài tiếng do người thân đến nhà. Mở mắt thức dậy là chuẩn bị ăn uống
cho vài người rồi lại nôn nao, thiếu ngủ, ngất ngư nhưng cũng phải ráng, vì nếu
không thì sẽ bị trách là làm không đến nơi đến chốn vì người xa đến từ Mỹ,
Canada. Việt Nam họ vượt đường xa vạn dặm đến đây cũng phải cho nó đàng hoàng,
dù ít người, nhờ cô Bé ' vở sạch chữ đẹp' ghi giúp tên mấy anh chị vào bảng
đeo. Còn nhờ cô chuyển giúp đồ đạc từ nhà đến nhà hàng, cô phải đến sớm hơn
mình 15 phút và chị Phượng lo quỹ cho nhóm. Khi đến nhà hàng thì cũng gần 11h
sáng, ai đến là nhờ ngay, cho quà vào giỏ, củ Hưng đến sớm cũng giúp, anh Phúc,
anh Hồng cũng làm việc, ai cũng phải làm. Mỗi người, mỗi việc, ít nhưng vui, vì
ai cũng làm chẳng ai 'ở không' nói chung tất bật như kiến và ong, rồi chuẩn bị
trang hoàng xung quanh nhà hàng, có bảng chào đón nhưng chỉ có thể để bên trong
nhà hàng, nói đến bảng trang hoàng, nó được tự tay làm và 'in ấn' cũng từ xa
mang đến. Nó quí hơn thứ gì hết, nó được in ra từ 'tâm' của người 'đồng hương'
dấu tên. Mọi người rồi cũng đến, tay bắt mặt mừng, chị Hiếu, chị Danh hơn 40
năm, chị Hạnh cũng thế, lần đầu đến họp mặt cũng tay xách nách mang đủ quà từ Việt Nam gửi, cô Khên, chị Quyên, anh
Khánh làm từ tấm lòng thân thương quí báu,
nó quí lắm vì 'tấm lòng' quá xa nhưng thật sự cảm động, không biết nói gì, chỉ
có thể nói rằng ' quí giá' quí hơn thứ gì.
Rồi những mấy anh chị lại kể chuyện
ngày xưa thời Hoàng Diệu, Trần Văn, các món ăn đặc sản Sóc Trăng vv và vv. Rồi
những lời chúc 'phương xa' quí báu. Cô Bé phải chuẩn bị những vầng thơ tuyệt
tác không suy tư tốn nhiều giờ, nếu cô chịu sáng tác chắc kho tàng chứ chẳng ít
ỏi gì, nên cho ra một bài thơ trong 'tích tắc' để PPS ngày gặp lại được nâng
lên tầm.
Trời lại nắng lên, đẹp vô cùng sau
những ngày dai dẵng mưa dầm, tất cả sang thăm cơ ngơi chị Danh, nhưng vì về sớm, nên không thấy được
quyển lưu bút quí báu của chị.
Đường xa nhưng gần, vì là ' tình cảm
tha hương' tất cả chỉ trong một ngày dù có chuẩn bị thế nào, nhưng cái chính yếu
là 'sợi dây yêu thương' nó xa rồi lại gần, xa vì đường đi khá dài cách chục
ngàn cây số, gần vì 'lòng ấm lại' lúc gặp nhau. Rồi những thôi thúc gặp lại
cũng qua, luyến tiếc vì nó ngắn ngủi, ít ỏi nhưng lượng nhiều. Tương lai phiá trước, vạch sẵn ngày mai, dịp gặp lại là quí báu, ai ai cũng mong rằng, mình sẽ
gặp lại những sợi dây xa cách bao nhiêu năm để được kể cho nhau những kỷ niệm
quí báu, nó xa nhưng gần, mới như ngày nào ta đã gặp.
Hẹn gặp lại những
gương mặt 'tha hương' mới hay cũ, tình bạn, đồng hương, thầy trò... nó vẫn đấy
và sẽ mãi thế nếu ta trân trọng những giây phút quí báu này. Năm sau, rồi năm
sau nữa... còn bao nhiêu người mình sẽ gặp, cám ơn thầy cô, anh chị đồng
môn, đồng hương... đã quan tâm đến buổi họp mặt, hẹn gặp lại năm sau Đức Quốc
quê hương thứ hai của 'công chúa Sóc Trăng'.
Snowynguyen 2013