Đã
qua rồi cái tuổi náo nức đợi chờ ngóng trong của thời mới lớn, bây giờ tóc ai cũng
pha muối pha tiêu, vậy mà mỗi lần chuẩn bị cho cái ngày họp mặt trường xưa vẫn
thấy lòng nôn nao như ngày nào vào lớp khai giảng năm học mới…
Đại
hội năm nay mang chủ đề “Hội ngộ Thầy trò
Ba Xuyên”, mời gọi tất cả Cựu Giáo Sư và học sinh tại các trường trung học
trong tỉnh SócTrăng, hiện đang sinh sống tại hải ngoại, chính xác hơn là thuộc
vùng California và các tiểu bang rải rác trên nước Mỹ, nhưng đặc biệt lần này có
một Cô ở Canada và một trò ở tận bên Pháp bay qua tham dự họp mặt.. Đó là niềm
vui lớn và đầy ý nghĩa cho một chuyến trở về. Vâng, trở về cái nơi mà mình đã sống
một thời còn trẻ. Trường xưa, thầy cũ, bạn bè thân thiết và những kỹ niệm êm đềm.
Tôi
nghĩ mọi người đều chờ đợi để gặp nhau, có thể bạn chưa từng nhớ cái tên ai đó
khi còn quanh quẩn trong sân trường ngày trước,
chưa từng biết ai đó học lớp nào và có quen thân không? chưa từng thấy
nhau sau mấy mươi năm cách trở với biết bao biến cố đau buồn… Nhưng bây giờ thì
những vòng tay đang sẳn sàng mở ra để ôm chặt bạn.Tôi nghĩ như vậy…
Trước
ngày Đại hội, BTC có mở buổi tiệc nhỏ dành cho một số bạn bè từ các nơi xa bay
về như Texas, North Carolina, Vigrinia Indiana, Oregon, Colorado, Florida… Mọi người có
dịp ngồi lại tâm tình hàn huyên thân mật. Không khí cũng xôm tụ với các em “nhỏ”
HD khóa 74-81 trẻ trung vui nhộn đứng lên tự kể về mình..Cô Kim Liên cũng dành
thời gian để tâm tình vì sao Cô chọn nghề “gõ
đầu trẻ” mà cô từng yêu thích (bởi vì yêu thích nên Cô đâu nở
lòng gõ đầu đứa nào) Một Nứng khác thì bị kêu lên để nêu lý do về trường hợp “làm Thầy mà không muốn gọi là Thầy” chỉ
vì trót thương một nàng HD nào đó..
Anh
Ân cũng bày tỏ hoàn cảnh mình, một nhiệm kỳ đầy sóng gió với búa rìu dư luận, bị
bà xã hăm he vì chuyện vác ngà voi làm anh đau đầu, nhưng lòng kiên nhẫn khiến
anh vượt qua.
Anh
Chương (cựu hội trưởng) thì kêu gọi duy trì tình đoàn kết giữa các bạn với nhau
chung một mái trường, bởi vì thời gian còn lại có bao lâu, chắc gì năm sau đủ mặt
hơn năm ngoái..
Trong
tình đồng môn thân thiện và ấm cúng, ai cũng vui như mở tấm lòng vì hiếm khi có
cơ hội để gặp nhau cười nói thoải mái như lúc này…Tiền đại hội tạm thời chia
tay ra về, nhưng có lẽ đêm nay sẽ khó mà ngũ thẳng giấc?! Mấy cô nàng ở xa , ngán
lái xe về đường tối, bèn thuê chung một phòng trong motel, rù rì chuyện bà tám
đến khuya lắc khuya lơ. Riêng căn phòng nhỏ xíu của Đ V nghe nói chứa đâu hơn
chục bạn cùng thời, tha hồ mà huyên náo..Một vài anh vội ra phi trường đón bạn
trên chuyến bay đêm để kịp dự đại hội ngày mai. Thành phố rực đèn nhộn nhịp với
chút se lạnh của gió biển, đêm cuối tuần ở Bolsa chợt thấy như ấm hơn.
BTC
đại hội bận rộn với công việc được giao,ai cũng ráng hoàn tất “trách vụ” của mình,
hội trường năm nay rộng thoáng hơn và người tham dự cũng khá đông, vượt hơn con
số ghi tên trên online. Đây cũng là kinh nghiệm lạc quan của BTC, vì có một số
các anh chị đợi tới giờ chót, xem thông báo họp mặt trên TV hay báo chí mới rủ
nhau đi, số bàn dự phòng cũng vừa đủ. Vui nhất là có trường hợp một anh bên TX đặt
trước 2 bàn cho nhóm của bạn. BTC in sẳn bảng tên để riêng, khi các bạn chưa đến
thì đã có mấy ông bà cụ bước vào, tôi cũng hơi bất ngờ vì không thể xác định là
ai, học trò thì chắc không phải, mà Thầy Cô thì..chưa chắc
-“Thưa
bác..”
Tôi
lúng túng đi tìm bảng tên các vị trong khi bà cụ khoát tay, -“khỏi đâu, tôi là mẹ của cháu Phan”
À
ra thế, cả nhà từ TX sang CA chơi, anh bạn mời gia đình vào dự cho vui…Tôi viết
vô bảng tên chữ PHHS( Phụ huynh học
sinh) và trịnh trọng gắn vào áo cho phái đoàn
danh dự này, lòng thấy vui vui khi nhớ lại hồi xưa đi học, các PHHS thường
ngồi trên dãy ghế bên dưới sân khấu để hãnh diện xem con mình lãnh thưởng cuối
năm.Tôi không học xuất sắc để lãnh thưởng nhưng Má tôi thì ngồi coi tôi hát văn
nghệ để vỗ tay khích lệ…Bây giờ Bà đã không còn nữa, buồn ơi!…Tôi nắm tay bác
PHHS dẫn vào bàn ngồi mà nghe lòng rưng rưng. Cám ơn Bác đã đến đây với chúng
con.
Đ
úng với chữ “Hội Ngộ”, mỗi lần họp mặt là có thêm bạn mới và có người này tìm gặp
được người kia sau mấy chục năm vắng tin. KY(Las Vegas) lần đầu tiên gặp bạn HD sau 2 tháng
“văn kỳ thanh bất kiến kỳ hình” trên
mạng, nhỏ KD (Oregon) thì bá cổ TN hét lên mừng quýnh khi nhận ra đứa bạn chung
lớp hồi nào, MT thì bắt được Cô bạn ốm
yếu của mình sau thời gian di tản đến giờ, Cô T được dịp gặp ông cậu họ là LS,
anh bà con là QHT mà từ khi qua Mỹ tới nay họ không có tin tức của nhau, anh C
nhờ hội họp mới biết BT, người tình xưa đang ở rất gần, nhưng chỉ ngậm ngùi hát
“ ba mươi năm rồi không gặp, từ khi em lấy
chồng..”.
Mỗi
ngày những thông tin tìm bạn trên mạng càng nhiều, gần như đa số đều tìm được bạn
cũ. BCH hội ái hữu HD hải ngoại làm một nhịp cầu nối liền hai bờ thương mến, nói
như anh H bên Pháp là những cánh chim HD
lạc loài nhờ nhóm bạn HD thiện chí kết nối mới tìm đến nhau, chớ dễ gì gặp giữa mênh mông các hành tinh xa lạ này phải không?Vì là đại hội liên trường nên có một
số anh chị ở các trường như Dục Anh, Trần Văn cũng đến trong cuộc họp lần này. Tìm
gặp trên mạng thì dễ nhưng “mặt nhìn mặt rỏ ràng 2 mặt, tay cầm tay nắm
chắc 4 tay”(TH) còn phải đợi thời cơ, đôi khi ngày họp mặt cũng bị bận rộn
chuyện riêng tư mà không đến được. Lại hẹn lần sau.
Đại
hội bắt đầu với các nghi thức thường lệ, những màn giới thiệu cá nhân để mọi người
biết nhau hơn ngoài cái tên trên ngực áo, ai cũng cười vui rạng rở, tíu tít
chuyện trò..Cô Tươi một cựu Giáo sư HD từ Cannada lần đầu tiên về đây “Hội ngộ”,
cô bày tỏ nỗi vui mừng xúc động khi có dịp gặp lại đồng nghiệp và các em học trò
ngày trước. Cô Ngân thì bị vây quanh bởi một nhóm nhí 74-81 đầy thân thương, hổng biết hồi đi học mấy em này có quậy Cô không mà bây giờ tặng hoa “tạ tội”coi bộ khí thế . Thầy Phan giờ chót
bị đau chân không đến dự được.Năm nay đại hội vắng cô Đính đã bỏ trường đi xa…
Ngoài
những cây văn nghệ vốn đã nổi tiếng trên sân khấu trường xưa như NT, HN, TN,
TT. Nay biết thêm một con én BH đi lạc tìm về chốn cũ với bản “Nửa hồn thương đau” để tặng Thầy cô và bạn
bè còn ở lại VN. Giọng hát đầy cảm xúc nghẹn ngào khiến hội trường vỗ tay vang
dội…Tam ca Sóng Dang của Ba chàng ngự lâm pháo thủ cũng gây hào hứng
không kém với bài hát “Ly cà phê cuối
cùng” mới dợt trước đó 10 phút. Ai bảo học trò già không còn tinh thần văn
nghệ? Chen giữa các bài hát là một sàn nhảy mini với từng cặp đôi sinh động tươi
trẻ. Dĩ nhiên dân Sóc trăng là không thể thiếu điệu múa LâmThol của Cảnh hù, nên
khi nhạc trổi lên thì sàn nhảy bổng chật cứng với dòng người uốn éo vui nhộn.
Một
chương trình cũng quan trọng trong lần họp mặt lần này là BTC giới thiệu cuốn đặc
san HD năm 2012, bìa màu tím rất lãng mạn học trò, hình những khuôn mặt xưa nay
đều rạng rỡ trong đó, bài viết của Thầy trò thắm đầy ý nghĩa, những kỹ niệm vui
buồn đều được trang trãi trên trang giấy như một chút tâm tình, chia xẻ cùng người
đọc.
“ Trang sách nhỏ mơ làm cơn gió
Đưa ta về thăm lại trường xưa
Có anh em bạn bè trong đó
Có sân trường kể chuyện nắng mưa”(PTA)
Một việc làm nức lòng BBT là khi kêu gọi góp bài
cho Đặc san chuẩn bị phát hành trong kỳ đại hội này, mặc dù chưa in cuốn nào mà
đơn đặt hàng đã xấp xỉ 100 cuốn, có anh Tùa hia bên NJ không biết hay dở ra sao
mà oder một hơi 15 cuốn để tặng bạn bè..Khiến anh Hội trưởng chạy quýnh đít để
hoàn thành cho kịp ngày họp mặt. Tấm thạnh tình của đọc giả gần xa dành cho Hội
thiệt cảm kích lắm thay.
Tháng
Năm, khung trời California không có hàng phượng đỏ rực như ở quê nhà, nhưng trên
các con đường lớn nhỏ trong thành phố đều lác đác phượng tím, cái màu tím nhè
nhẹ ngát trong nắng hanh vàng. Những cái hug
thân thương, những bàn tay xiết chặt từ giã, hẹn hò cho lần gặp mặt kỳ sau. Cũng
mong khi tiếng trống tựu trường vang lên trong năm tới, điểm danh học trò không
ai bỏ cuộc chơi là mừng rồi..Hồi xưa tháng
Năm là mùa hạ có 90 ngày qua chứa chan niềm
thương, còn bây giờ Tháng Năm là điểm
hẹn đầy ý nghĩa của những gương mặt học trò không còn trẻ nữa đang sống kiếp
tha phương nơi xứ người và chắc không ai nở vô tình quên đi bạn bè ngày cũ, để
lạc mất nhau một lần nữa trong cuộc đời vốn mong manh, phù phiếm…
Tháng
Năm những con đường ngập đầy Phượng tím đong đưa như tiếng cười vui còn đọng lại
đâu đây sau buổi tan trường.
Ngọc
Ánh (68-75)