Sau khi đã dọn hết những thực phẩm đông lạnh trở lại tủ lạnh và đã hạ nhiệt độ trong tiệm xuống thấp hơn để cho thực phẩm bên ngoài đừng hư thúi, Trường khoan thai mặc áo jacket dày vào để chuẩn bị ra về. Bỗng nhiên cánh cửa bật mở. Trường càu nhàu :"ai mà còn đi mua đồ ăn vào giờ này lúc mình đã sắp sửa ra về." Ngước mắt lên nhìn người vừa bước vào Trường đã "tiêu hồn lạc phách" vội phó linh hồn trong tay Chúa khi thấy trước mắt mình lù lù một anh chàng "hắc quẩy" cao lớn bịt mặt trong tay đang lăm lăm khẩu súng ra hiệu cho Trường đưa tay lên trời đầu hàng. Mặc dầu trong ngăn kéo của Trường luôn có sẵn một khẩu Rouleau đã lên đạn sẵn nhưng đã quá trễ để phản ứng lại vào lúc này nên Trường đành phải ngoan ngoãn tuân lệnh giơ hai tay lên cao khỏi đầu. Tên hắc quẩy từ từ tiến sát đến bên Trường im lặng kê họng súng đen ngòm vào hông Trường và ... lảy cò. Sau tiếng nổ thân hình của Trường đã đổ gục xuống và tên cướp đã mau chóng bước đến quầy cashier mở ngăn kéo ra để gom tiền. Hôm nay trời lạnh dưới 40°F tiệm của Trường ế ẩm nên số tiền trong ngăn kéo chưa đến 300 đô la. Trường ứa nước mắt than thầm với Chúa :" Chúa ơi con đi vượt biên tốn kém ba lượng vàng bị cướp VN (công an biên phòng ) rượt đuổi như cinema tới sát hải phận quốc tế bắn lủng ghe. Sau đó cả tuần lễ lênh đênh bị sóng gió vùi dập và bị cướp biển Thái Lan cướp bóc đánh đập cả chục lần không chết không lẽ Chúa nỡ để cho con chết vì 300 đô la Huê Kỳ này sao?" Sau khi bỏ tiền vào túi tên cướp cầm súng bước trở lại về phía Trường. Trường nhắm mắt nín thở ăn năn tội trong lúc chờ đợi lãnh phát đạn oan nghiệt thứ hai. Tên cướp sau khi co chân đá Trường ba phát trí mạng vào lưng thấy Trường nằm im không nhúc nhích tưởng Trường đã chết rồi nên hắn đã lạnh lùng nhanh chân bước ra khỏi tiệm.
Trong giờ phút hấp hối sắp sửa chầu nhan thánh Chúa Trường đã cố gắng dùng cell phone để gọi cho Tammy, vợ Trường, nhưng đã không gặp được vợ vì chị quá bận rộn với khách trong tiệm nail nên đã không có giờ để nhắc phone. Vận dụng hết sức lực còn lại Trường đã cố lết ra tới parking lot và cố la hét cầu cứu xem may ra có ai nghe được tiếng hét yếu ớt của anh chăng. Trạm xăng gần bên tiệm từ khi vừa xảy ra vụ cướp có nghe thấy tiếng súng nên sau khi nghe tiếng rên la của Trường họ đã vội vã chạy đến gọi xe cứu thương đưa anh vào bệnh viện cấp cứu.
Sau 8 lần giải phẫu để "ráp nối" lại mấy khúc ruột bị viên đạn xoáy nát, Trường đã may mắn thoát khỏi lưỡi hái của Tử Thần. Trường đã kể lại với Tuấn người bạn thân từ lúc còn sống bên trại tỵ nạn :" Bác Sĩ trong nhà thương gọi tôi là 'dead man' vì lúc xe cứu thương chở tôi tới bệnh viện các Bác Sĩ nghĩ là tôi chắc chắn 100% chết vì vết thương quá nặng." Tuấn nói đùa :"cũng may anh lùn hơn tên hắc quẩy chớ nếu anh cao bằng nó và vừa đúng tầm tay để hắn kê họng súng ngay tim anh ‘cho anh phát súng tim anh nát’ thì đừng hòng mà có chuyện 'nhưng anh tin số phận anh còn' xảy ra được." Trường kể tiếp kèm theo nụ cười rất hiền từ: " chắc chắn Chúa nhân lành đã che chở cho tôi vì tôi cũng giống như anh mỗi ngày đều khấn xin Thượng Đế giữ gìn cho mình sống sót cho tới ngày nhìn thấy con cái trưởng thành vì tụi mình vượt biên muộn màng sang đây 'trâu chậm uống nước đục' tròm trèm sáu bó cả rồi mà con cái vẫn còn đang học tiểu học ."
Trong buổi tối cầu nguyện Tạ Ơn tại nhà Trường, Tuấn đã chọn bài kinh nguyện có câu nói của Chúa Jesus "Không có tình yêu nào cao vời cho bằng tình yêu của người dám thí mạng sống mình cho người khác" để đọc cho cả nhà nghe. Kế tiếp, đến phần chia sẻ lời Chúa, Tuấn đã nhấn mạnh đến lòng hy sinh vô bờ bến của Trường khi đã bỏ công việc ba cọc ba đồng cho hãng Mỹ để mở tiệm tạp hóa ở một thành phố vắng vẻ miền quê hầu có đủ tiền dành dụm đóng tiền học Đại Học cho các con trong tương lai. Tuấn cố gắng diễn giải bằng cả tiếng Việt lẫn ngôn ngữ bản xứ, English, để cho các con của Trường có thể hiểu. Hình như các cháu đã hiểu "gần hết" ý nghĩa của bài kinh nguyện vì Tuấn đã thoáng nhìn thấy những giọt nước mắt thông cảm ứa ra trên khuôn mặt ngây thơ của các cháu.
Sau buổi cầu kinh Tuấn đã tò mò quay qua hỏi Trường :"tôi có một điều thắc mắc là hôm đó sao anh không gọi đến số điện thoại cấp cứu 911 của Cảnh Sát mà anh lại chỉ gọi cho vợ anh?" Trường đã ôn tồn giải thích :"tôi không nghĩ là mình sẽ thoát khỏi cái chết nên tôi chỉ muốn gọi gấp cho vợ tôi để nói vài lời từ biệt vợ con." Tuấn hỏi thêm :"nếu hôm đó vợ anh nhắc phone anh sẽ trăn trối điều gì với chị?" Trường bùi ngùi trả lời :"tôi chỉ muốn nói lời cuối cùng với vợ tôi là cho tới lúc nhắm mắt lìa đời thì vợ con tôi vẫn mãi mãi là những món quà quý báu nhất mà Chúa đã ban cho tôi trên trần gian này nên nếu tôi có chết thì tôi sẽ vĩnh viễn mang theo hình bóng của họ sang bên kia thế giới và tôi cũng muốn nhắn nhủ với vợ tôi là hãy cố gắng thay tôi chăm sóc con cái của chúng tôi cho tới lúc chúng trưởng thành nên người." Tuấn chợt nhìn thấy Tammy đang bước lại ôm vai Trường. Bờ vai chị đang rung rung và những giọt nước mắt yêu thương của chị đang nhỏ xuống thấm ướt đôi vai gầy guộc xanh xao của chồng.
Nguyễn Hoàng Linh CHS THCLHDBX NJ USA
In order to celebrate Valentine's Day 2012